Hai mươi bảy tuổi, em vẫn đẹp mặn mà
Chữ duyên tròn vẹn trong câu cười giọng nói
Không còn đỏ mặt, mắt nhìn ngang bối rối
Em biết nhìn sâu tìm điểm nối tâm hồn
Hai mươi bảy tuổi em bình thản hơn
Không cuống quít hờn ghen lạc lối
Biết ru giấc ngủ trong chiều bức bối
Biết tập quên những góc tối trong anh
Em không còn giữ mãi mộng mơ xanh
Không còn tin vào hai từ “duy nhất”
Em vẫn yêu anh bằng tình yêu rất thật
Nhưng không bán tâm hồn mình đặt dưới chân anh
Cho những người học yêu