Em không dám nhìn vào mắt anh
Bởi ánh mắt không bao giờ nói dối
Anh sẽ thấy dù là trong bóng tối
Tia sáng khác thường trong đôi mắt ngày xưa
Em không dám bước qua ngưỡng cửa
Bỏ lại sau lưng tất cả những mộng mơ
Em có thể quên mọi bài thơ anh viết
Nhưng đến khi nào em biết cách quên anh
Em đứng đó trong gió lạnh tàn canh
Cơn gió nào mang tình yêu anh vào bông hoa bất tử
Nước mắt lặng rơi khóc một thời quá khứ
Em còn lại gì khi đã để mất anh
Người con gái bước vào cuộc đời anh
Đẹp nhẹ nhành như nàng tiên trong câu chuyện
Em có thể theo anh tới chân trời góc biển
Nhưng có thể chăng để lại sau lưng một vết thương lòng
Nếu có thể cho thời gian quay lại
Em chỉ xin ước một điều thôi
Nếu có thể cho thời gian quay lại
Em chỉ xin nói lại một lời